Khi tôi hồi tưởng lại mối tình gần hai năm đại học với người đàn ông tên T., tôi không thể không cảm thấy một chút tiếc nuối và day dứt. T là người hiền lành, ít nói, học giỏi và sống tiết kiệm. Tuy nhiên, tôi đã nhận ra rằng anh không có nhiều triển vọng về tương lai, đặc biệt là về mặt tài chính. Đến từ một gia đình trung lưu, tôi không thể không suy nghĩ về tương lai của mình.
Lần duy nhất tôi đến nhà T. là vào năm thứ ba đại học, khi anh về quê thăm bố mẹ. Căn nhà cấp 4 cũ kỹ ở vùng hẻo lánh đã khiến tôi nhận ra khoảng cách giữa chúng tôi. Mẹ anh bị bệnh xương khớp, bố thì làm việc chăm chỉ ngoài ruộng. Họ tiếp đãi tôi bằng bánh đa và chè xanh, rất chân tình, nhưng không giấu được vẻ ngại ngùng. Tại thời điểm đó, tôi bắt đầu thấy khoảng cách giữa chúng tôi và quyết định rút lui, bất chấp việc anh không trách móc.
Sau khi tốt nghiệp, tôi bắt đầu làm việc tại Hà Nội, trong khi đó, T. đi đâu không rõ. Trang Facebook của anh biến mất khỏi không gian mạng. Tôi đã có vài lúc bâng khuâng nhớ về anh, nhưng rồi mọi thứ cũng phai nhạt. Năm ngoái, tôi quen biết người mới và chúng tôi đang bàn tính chuyện cưới hỏi.
Tuy nhiên, một hôm tôi tình cờ xem livestream tiệc sinh nhật của một nhà hàng nổi tiếng và thấy T. với gương mặt quen thuộc đang nâng ly giữa những người đàn ông mặc vest chỉnh tề. Anh mặc sơ mi trắng, đeo đồng hồ Patek, ngồi giữa bàn như nhân vật chính. Bên cạnh là một người đàn ông trung niên mà tôi nhận ra ngay: ông chủ chuỗi bất động sản X, thường xuất hiện trên TV. Vài phút sau, MC cất tiếng: ‘Xin chúc mừng anh T., con trai thứ hai của ông H., chính thức tiếp quản nhánh đầu tư tại Hà Nội’. Tôi không tin vào tai mắt mình – ‘Con trai thứ hai’?
Tối hôm đó, tôi đã ngồi tìm lại Facebook cũ, email cũ, và cả zalo năm xưa của anh, nhưng tất cả vẫn im lặng. Tuy nhiên, bạn chung của chúng tôi xác nhận: sau khi chia tay tôi, gia đình anh đã đưa anh về Mỹ học tiếp. Gia đình đã giấu thân thế của anh để anh có thể trải nghiệm cuộc sống tự lập trước khi vào làm chính thức.
Tôi đã cảm thấy như mình đang sống trong một giấc mơ. Tôi đã từng nghĩ mình trưởng thành, biết nhìn người, nhưng hóa ra tôi chỉ biết nhìn… sổ tiết kiệm. Tôi đã bỏ lỡ một người đàn ông tốt, không phải vì anh không đủ, mà vì tôi không đủ kiên nhẫn để tin. T. chưa từng liên lạc lại, và có lẽ anh đã quên tôi rồi. Còn tôi, tôi vẫn nhớ.
Không phải vì giàu có mà tôi nhớ anh, nhưng tôi đã mất một người biết im lặng yêu, biết tự trọng đến mức giấu cả hào quang chỉ để xem người bên cạnh có đủ vững lòng ở bên mình khi không có gì hay không. Tôi đã thua hoàn toàn trong phép thử này…